Tưởng nhớ Trương Quốc Vinh. Thư riêng độc nhất của Đường Hạc Đức: “Tôi vẫn thương tích đầy mình”

Tưởng nhớ Trương Quốc Vinh. Thư riêng độc nhất của Đường Hạc Đức: “Tôi vẫn thương tích đầy mình”

Người dịch: Sayuri Cassiopeia 
Nguồn: http://www2.mingpaoweekly.com/contents/?id=26741
Tuần san Minh Báo số 2316 đăng tải bức hình chụp chung chưa từng công bố của Đường Hạc Đức và Trương Quốc Vinh trên trang bìa cùng tiêu đề: Tưởng nhớ Trương Quốc Vinh. Thư riêng độc nhất của Đường Hạc Đức: “Tôi vẫn thương tích đầy mình”
Và đây là câu chuyện trang bìa:
Ngày 1 tháng 4 năm 2003, Trương Quốc Vinh (Leslie) nhảy lầu tự sát từ khách sạn Mandarin.
Sau tang lễ của Leslie, nhờ vào sự giúp đỡ của quản lý và cũng là người bạn thân của anh lúc sinh thời – Trần Thục Phân, tuần san Minh Báo đã thực hiện một cuộc phỏng vấn qua điện thoại với “người bạn tri kỷ” của Ca Ca – Đường Hạc Đức (Daffy) đang trong đau thương vô hạn. Khi ấy Daffy bằng lòng “lên tiếng” vì muốn dẹp tan những tin đồn tiêu cực, không muốn Ca Ca đã ra đi tiếp tục phải chịu tổn thương. Trước lúc gác máy Daffy nói: “Tôi muốn lặp lại 2 câu này với Ah Jai lần nữa: Trời đất lâu bền rồi sẽ tận, tình này muôn thuở vẫn miên man.”
Đó là lần duy nhất anh nhận lời phỏng vấn.
Mấy năm qua, thỉnh thoảng Daffy vẫn tham gia các hoạt động của bạn bè thân thiết tổ chức. Thấy anh từng bước nguôi ngoai nỗi đau, bạn bè và các fan hâm mộ của Ca Ca chắc hẳn đều cảm thấy vui mừng nhẹ nhõm.
Ca Ca ra đi đã 10 năm, vào thời điểm đặc biệt này, chúng tôi một lần nữa nhờ Trần Thái giúp đỡ, hy vọng mời được Daffy trả lời phỏng vấn, nhưng anh chỉ đồng ý hồi âm qua email. Anh chia sẻ ba bức ảnh chụp chung vô cùng quý giá, đồng thời tự tay viết một bức thư, nói về tâm tình và tình hình gần đây của anh, còn dùng một câu trong ca khúc “Đời này kiếp này” của Ca Ca để bày tỏ nỗi lòng.
Đường Hạc Đức chia sẻ với Minh Báo ba bức hình chụp chung của anh và Trương Quốc Vinh. Bức ảnh có bối cảnh sân bóng là khi hai người đi du lịch Châu Âu năm 1998, đến Pháp xem chung kết World Cup (trận Pháp thắng Brazil 3-0). Trước đó họ không hề để lộ lộ trình với bạn bè, không ngờ Trần Thục Phân cũng đến xem trận đấu này, lần gặp tình cờ ấy mãi để lại ấn tượng sâu sắc với Trần Thái.
Hai bức còn lại được chụp năm 2000. Bức có cảnh đêm chụp ở Paris, bức trong phòng chụp trong dịp Trương Quốc Vinh đến Thái Lan mừng sinh nhật tuổi 44.
Toàn văn bức thư riêng của Đường Hạc Đức:
Trước tiên tại đây tôi muốn gửi lời cám ơn sự quan tâm của quý báo và tình cảm yêu mến của các fan hâm mộ Ca Ca.
Fan của Leslie đều là những người có hiểu biết. Tôi vô cùng cảm kích mọi việc họ đã làm vì Ca Ca, đồng thời cũng cảm ơn những lời thăm hỏi của họ qua thư từ, tin nhắn và đôi khi là cả việc xâm phạm không gian riêng tư của tôi. Những điều ấy đều làm tôi cảm động! Vì họ vẫn không quên Ca Ca!
Trước đây mỗi khi đến thời điểm đau thương này, tôi đều theo cách của chim đà điểu, bay qua Mỹ để trốn tránh hiện thực, nghĩ rằng như vậy có thể quên đi vết thương lòng. Nhưng nỗi đau mà cái ngày khắc cốt ghi tâm này đem lại không thể vơi bớt theo sự thay đổi của thời gian và không gian. Ngày tháng chảy trôi, vết thương nhìn chung đã liền sẹo, nhưng vẫn là thương tích đầy mình! Mấy năm nay tôi đều chọn cách ở nhà trải qua thời khắc mãi ám ảnh này. Cũng may còn có một nhóm bạn thân thiết và người nhà của Ca Ca thường xuyên thăm hỏi động viên tôi, ở bên tôi trong những ngày đau thương này!
Cuộc sống của tôi vẫn như trước, ngoài đánh cầu lông tôi vẫn gặp gỡ, liên hoan với bạn bè. Tôi đang học cách sống tốt mỗi ngày, tin rằng đó là cách tốt nhất để báo đáp người thân yêu nhất. Cuối cùng tại đây cho phép tôi nói với Leslie một câu: “Nguyện kiếp này hẹn ước, kiếp sau ta lại bên nhau.”
Chúc sức khỏe và hạnh phúc!
Đường Hạc Đức
~30/03/2013~
Nguồn: http://lesliecheung4vn.blogspot.com/2013/04/tuong-nho-truong-quoc-vinh-thu-rieng-oc.html
Đăng tải tại Gor Gor&Tang Tang, Uncategorized | Thẻ | 3 bình luận

Đạo diễn Vu Nhân Thái nhớ về Trương Quốc Vinh – ngày 01/04/2013

Đạo diễn Vu Nhân Thái nhớ về Trương Quốc Vinh – ngày 01/04/2013

Chuyển ngữ bởi Gem Nguyen @DAN

Tôi là Ronny Yu – Vu Nhân Thái. Hôm nay tôi rất vui khi có dịp được hồi tưởng lại về Leslie Trương Quốc Vinh. Tôi và anh ấy đã có dịp được làm việc cùng nhau trong hai phim Bạch phát ma nữ truyện (The bride with white hair 1993) và Dạ bán ca thanh (The phantom lover 1995). Tuy ko làm việc nhiều cùng nhau nhưng chúng tôi vẫn trở thành những người bạn rất tốt.
Bạch phát ma nữ truyện (The bride with white hair 1993) – Bộ phim này được sản xuất vào năm 1993, cách đây đã 20 năm. Vào thời gian đó, đạo diễn Từ Khắc đã làm một vài phim kiếm hiệp – võ thuật, vì thế ai nấy đều nghĩ rằng không nên sản xuất thêm bộ phim nào cùng đề tài/thể loại như vậy nữa. Nhưng tôi đã đọc qua tiểu thuyết Bạch phát ma nữ của Lương Vũ Sinh, và khi đó nhà sản xuất Huỳnh Bách Minh còn giới thiệu cho tôi phiên bản phim Bạch phát ma nữ do Nina Bào Khởi Tịnh (Paw Hee Ching) đóng vai chính. Điều cuốn hút tôi không phải là yếu tố võ thuật, mà chính là câu chuyện tình giống như Romeo và Juliet đã làm tôi cảm động. Tôi đã nói với Huỳnh Bách Minh rằng chúng tôi có thể làm bộ phim này. Tất nhiên rất nhiều người khuyên tôi rằng không nên, nhưng tôi sẽ làm lại bộ phim dưới một góc nhìn rất khác. Chúng tôi cần một nam chính điển trai nhất và một nữ chính xinh đẹp nhất, và thế là Huỳnh Bách Minh liền gợi ý tôi nên mời Trương Quốc Vinh và Lâm Thanh Hà. Vào thời điểm đó, Huỳnh Bách Minh đã làm việc với Leslie qua một vài bộ phim, thế nên chúng tôi thỉnh thoảng vẫn có cơ hội tiếp xúc và trò chuyện. Tôi vẫn nhớ cái lần tôi đến khách sạn Park Hyatt để thảo luận với Leslie về bộ phim này.
Ronny: Anh có thích James Dean ko?
Leslie: Có chứ, tôi thật sự rất thích ông ấy.
Ronny: Tôi cảm thấy rằng Trác Nhất Hàng (trong phim) rất giống với ông ta.
Leslie: (ngay lập tức trả lời) Ah, tuyệt!
Ronny: Tôi cảm thấy bộ phim này nên được làm mới, khán giả sẽ có một cảm nhận mới khi xem phim. Cảnh quay, trang phục và bối cảnh sẽ được làm khác (so với những phiên bản trước)
Leslie: Rất tốt!
Ronny: Nhưng mà anh sẽ phải sáng tác ca khúc chủ đề đó.
Leslie: Một bài hả?
Ronny: Hai thì sao?
Leslie: Tôi e rằng khá khó đấy.
Ronny: Đừng lo, tôi sẽ ko thúc giục anh đâu. Chúng ta hãy cứ bắt tay vào làm bộ phim và khi nào anh có cảm xúc anh có thể sáng tác ca khúc chủ đề cho nó.
Và cuối cùng, đó là cách mà mọi thứ được thực hiện. Leslie là một cá nhân, một diễn viên hết sức thông minh và chuyên nghiệp. Một khi anh ấy đã nhận vai, thì anh sẽ đắm chìm hoàn toàn vào nó. Leslie thường gọi cho tôi mỗi khi anh ấy nảy ra ý tưởng mới, về việc anh ấy nên diễn xuất thế nào, thiết kế nên như thế nào, chuyện tình giữa nhân vật của anh và nhân vật của Lâm Thanh Hà nên ra sao. Anh ấy lo liệu mọi chuyện hệt như một đạo diễn. Anh ấy thực sự có năng lực của một đạo diễn, có thể nhìn bao quát tổng thể bộ phim, và đó là lý do chúng tôi thêm tên của anh vào trong mục Nhà sản xuất, bởi vì Leslie đã có một tầm nhìn toàn bộ cho dự án phim đó. Trước hết, anh ấy đồng ý với tôi rằng bộ phim nên được làm theo một cách khác để khán giả có thể có đc những cảm xúc mới mẻ khi xem. Anh ấy muốn ca khúc chủ đề phải biểu đạt được nội dung của phim, không phải chỉ bởi vì anh ấy là Trương Quốc Vinh – người sáng tác ca khúc, mà còn vì anh ấy muốn có những bài hát mà khi khán giả nghe nó, họ sẽ hiểu những gì bộ phim truyền đạt. Tôi rất vui khi được hợp tác cùng Leslie, bởi vì tôi là một người rất cầu toàn và luôn đặt tiêu chuẩn cao cho mọi việc, thật mừng khi tôi có được một cộng sự cùng chia sẻ những cảm xúc, quan điểm đó với mình.

Dạ bán ca thanh (The phantom lover 1995) – Dạ bán ca thanh (Tiếng hát lúc nửa đêm) được sản xuất vào năm 1995. Toàn bộ phim được quay tại Bắc Kinh – Trung Quốc, bởi lẽ chỉ có ở Bắc Kinh chúng tôi mới tìm được một phim trường và những địa điểm phù hợp với bối cảnh câu chuyện xảy ra vào những năm 1930. Một lần nữa, lại chính là Raymond Huỳnh Bách Minh là người đã đưa tôi xem Dạ bán ca thanh phiên bản cũ từ những năm 1930 và gợi ý liệu chúng tôi có thể làm lại phim này. Ngay lập tức tôi đã trả lời rằng có, nên mời Leslie Trương Quốc Vinh tham gia diễn xuất và viết nhạc chủ đề cho phim. Chúng tôi đã có cơ hội hợp tác với Leslie trước đây và rất mừng nếu có thể tiếp tục làm việc cùng anh. Tôi nghĩ Leslie cũng cảm thấy như vậy.Tôi vẫn còn nhớ khi tôi tới thăm nhà Leslie tại Vancouver và mang cho anh xem bản gốc của bộ phim Dạ bán ca thanh.
Leslie: A, nó khá giống phim “Bóng ma trong nhà hát opera”.
Ronny: Ừ, gần như vậy, nhưng mà mặt anh sẽ phải làm biến dạng đi chút ít.
Leslie: Tốt, càng biến dạng nhiều càng tốt. Nếu ko khán giả sẽ khó tin (khi xem phim) lắm.
Leslie ko thích những diễn viên điển trai luôn cố gắng sao cho trông mình ít “xấu xí” nhất khi lên phim ngay cả khi vai diễn yêu cầu. Leslie thấy rằng nếu vai diễn của anh là một nhân vật bị huỷ hoại bởi acid, thì phải làm sao cho thật giống như vậy. Đó là lý do tại sao tôi thích làm việc với Leslie. Anh rất chuyên nghiệp và toàn tâm toàn ý với bộ phim. Anh ấy ko chỉ hết mình cho âm nhạc, mà còn có cảm quan điện ảnh rất tốt. Leslie thực sự biết phân tích và cảm thụ điện ảnh, anh ấy xem rất nhiều phim. Tôi nhớ rất rõ rằng tôi đã xúc động ra sao khi nghe tin anh nhận vai trong “Bá vương biệt cơ” (Farewell my concubine) và dành ra 8 tháng trời chỉ để chuyên tâm học tiếng Bắc Kinh. Một diễn viên thuộc hàng ngôi sao như anh ấy mà vẫn cống hiến hết mình và dành rất nhiều thời gian để cố gắng làm nên thành công, đó là điều khiến tôi thêm vô cùng ngưỡng mộ. Dạ bán ca thanh đều khiến cả hai chúng tôi liên tưởng tới “Bóng ma trong nhà hát opera”, bởi thế nên chúng tôi biết rằng giai điệu của ca khúc chủ đề cũng phải truyền tải được điều đó. Leslie đã nghĩ ra giai điệu cho bài hát rất nhanh. Anh ấy nói tôi hãy cho anh ấy 2 ngày, sau đó chúng tôi sẽ cùng nghe giai điệu và nếu có chỗ nào chưa ổn thoả, chúng tôi có thể cùng thay đổi nó. Leslie rất cởi mở, anh ấy ko phải tuýp người sẽ nói rằng “Đừng có đòi hỏi tôi, khi nào đến lúc thì tôi sẽ làm”, anh ấy không bao giờ làm như vậy. Vấn đề duy nhất chúng tôi phải thảo luận với nhau là lời bài hát nên dùng tiếng Phổ thông hay tiếng Quảng. Tôi nghĩ rằng ca khúc này nên được hát bằng tiếng Phổ thông bởi vì bối cảnh câu chuyện diễn ra ở Trung Quốc, dĩ nhiên cũng có vài người cho rằng nên dùng tiếng Quảng nhưng cuối cùng thì tiếng Phổ thông vẫn được chọn. Leslie cũng đồng ý rằng tiếng Phổ thông là lựa chọn thích hợp hơn, đó là lý do tôi rất thích làm việc với Leslie, anh ấy hiểu rất rõ ràng mọi chuyện. Leslie cũng thường giới thiệu cho tôi nghe những bài hát hay. Thường thì tôi chỉ nghe The beatles hoặc Rolling Stones chứ hiếm khi nghe nhạc Hoa. Leslie đã khuyên tôi nên nghe thử nhạc của Hứa Quán Kiệt (Sam Hui) và Lâm Tử Tường (George Lam). Anh ấy là người đã “dẫn dắt” tôi đến với âm nhạc Hoa ngữ.
Leslie và tôi ở cùng một khách sạn trong quá trình quay phim Dạ bán ca thanh, vì thế chúng tôi có rất nhiều cơ hội dùng bữa cùng nhau. Chúng tôi đều thường chọn món cơm gà Hải Nam vì đó là món ngon nhất ở nhà hàng. Thật tốt (cho bộ phim) khi đạo diễn và diễn viên chính có nhiều cơ hội gặp gỡ và nói chuyện với nhau, bởi vì chúng tôi sẽ có nhiều thời gian thảo luận, trao đổi ý kiến với nhau hơn trước khi làm việc và vì thế nên tiến trình của bộ phim được đẩy nhanh lên rất nhiều. Leslie thực sự tin tưởng vào đạo diễn, trừ khi có vấn đề gì thì anh ấy sẽ thẳng thắn nêu ra, còn phần lớn thời gian Leslie làm theo chỉ dẫn của tôi. Anh ấy rất tôn trọng người khác. Ví dụ như mặc dù nữ chính của bộ phim – cô Ngô Thanh Liên đã từng tham gia diễn xuất trong một vài bộ phim Hongkong trước đó, nhưng tiếng Quảng của cô ấy vẫn ko thực sự tốt. Leslie đã giúp phiên dịch giữa cô ấy và đoàn làm phim, bởi vì một nửa đoàn làm phim nói tiếng Phổ thông, nửa còn lại nói tiếng Quảng. Leslie thảo luận cùng Ngô Thanh Liên về “Bóng ma trong nhà hát opera” và bản gốc của Dạ bán ca thanh, cũng như những cảm xúc, trạng thái tình cảm của một người khiếm thị (vai diễn của cô là một cô gái khiếm thị). Leslie gợi ý rằng nếu cô ấy tới trường học của người khiếm thị để quan sát thì khi diễn xuất cô ấy sẽ có thể diễn thật hơn. Leslie rất quan tâm tới mọi người xung quanh và đối xử với các thành viên trong đoàn làm phim rất tốt. Anh ấy ko bao giờ mất bình tĩnh và mỗi khi tôi thấy thất vọng với Ngô Thanh Liên thì anh thường an ủi tôi rằng “Thôi nào, có gì mà vội, cứ từ từ thôi, hãy thử làm lại thêm vài takes nữa nhé”. Đó chính là Leslie, anh ấy rất nhạy cảm và quan tâm tới người khác, vì thế khi tôi đang ở Mỹ và nghe được tin dữ về anh, tôi cảm thấy điều đó là không thể. Bởi lẽ anh luôn là một người lạc quan, không bao giờ nhìn nhận mọi thứ theo hướng tiêu cực. Anh ấy rất dễ cười , (khi có chuyện gì xảy ra) thường là chỉ sau vài điếu thuốc anh ấy sẽ bỏ qua và quên đi tất cả. Đó là Leslie mà tôi biết, nên tôi tự hỏi làm sao mà điều đó lại có thể xảy ra được chứ.
Tôi nhớ rõ thời gian khi tôi ở Vancouver để thảo luận về Dạ bán ca thanh với Leslie. Tôi rất thích đến thăm anh bởi vì nhà của anh rất đẹp và vô cùng độc đáo. Tôi còn nhớ cái sườn dốc lối vào gara của nhà anh ấy, khi tôi đến, đó là mùa đông và Leslie nói với tôi “Ronny, hãy ra khỏi xe đi, ra khỏi xe đi nào” – Tôi hỏi lại “Ủa sao vậy ?” – Leslie đáp “Nhanh nào, cởi giày và tất của anh ra, xem cái lối vào gara nhà tôi này!”. Cái lối đó rất dốc và khi trời đổ tuyết, nó rất trơn trượt. Leslie đã cho làm một hệ thống sưởi ở lối vào và nó trở nên thật ấm. Anh ấy nói “Nhanh nào, thử (đi) mà xem, chúng ta ko có cái này ở Hongkong đâu”. Chúng tôi đã có một thời gian vô cùng vui vẻ khi ấy.
Chúng tôi thường lái chiếc Porsche của anh ấy đi ăn tối. Wow, tôi ngồi cạnh Leslie, trên chiếc mui trần của anh và mọi người sẽ nhìn theo chúng tôi nhất là khi chúng tôi đến khu Chinatown. Nhưng điều đặc sắc hơn nữa là Leslie có một dàn âm thanh stereo tuyệt vời trong xe. Đó là vào khoảng năm 1994, Leslie rất khoái nghe nhạc, anh ấy muốn mở nhạc cho tôi nghe. Ở Vancouver chúng tôi thường phải lái xe đi khá xa để ăn tối, ít nhất phải mất khoảng 45 phút, lúc đó trên radio thường hay phát chương trình “Những bài ca đi cùng năm tháng” (nguyên gốc: golden oldies). Có hai ca khúc mà mỗi khi chúng được phát, Leslie đều nói với tôi hãy im lặng để lắng nghe. Một trong hai ca khúc đó mà “My way” – ko phải bản do Frank Sinatra hát mà là bản của Paul Anka. Leslie nói với tôi rằng Paul Anka chính là người sáng tác ra ca khúc đó. Sau khi Leslie ra đi, tôi nhớ lại ngày hôm đó và nhận ra rằng, lời bài hát của Paul Anka như hoàn toàn dành cho Leslie. Anh ấy làm mọi thứ theo cách của mình, chứ khôngcần phải mua vui hay lấy lòng một ai khác. Khi anh ấy cảm thấy tự tin trong một việc gì đó, anh ấy sẽ làm nó theo cách của anh, dù là với vai trò một diễn viên, một ca sĩ hay một người hát nhạc kịch. Giờ tôi hiểu ra rằng ngày hôm đó, khi Leslie nói tôi hãy lắng nghe ca từ của bài hát ấy, đó chính là một (lời nhắn nhủ), một mối liên hệ (giữa anh và bài hát).
Imagine cũng là một ca khúc mà chúng tôi đã nghe trong chương trình Những bài ca đi cùng năm tháng. Mỗi lần Imagine được phát, Leslie thường nói “Ronny, Ronny, anh phải nghe và để ý lời ca khúc nhé”. Leslie nói rằng “John Lennon là một người vô cùng tài năng. Thông điệp trong những bài hát của anh ấy, lòng nhân ái của anh ấy, anh phải nghe những sáng tác của John đi và chắc chắn anh sẽ thấy thích chúng”. Sau đó tôi có nghe Imagine và một số ca khúc khác của John, và quả như lời Leslie đã nói. Tôi nhận thấy Leslie có một năng lực tưởng tưởng hết sức mạnh mẽ, anh ấy suy ngẫm về mọi chuyện và có lẽ đôi khi anh ấy đã nghĩ quá nhiều. Sau khi Leslie ra đi, tôi thường tự vấn bản thân mình rằng, liệu có khi nào một con người nhạy cảm, biết quan tâm mọi người như anhcó thể đã che giấu rất nhiều vấn đề phức tạp mà một mình anh ko thể nào giải quyết được, anh không thể kể với ai, anh giữ mọi thứ trong lòng. Và nếu bản thân anh không thể tìm ra câu trả lời (cho những thứ anh trăn trở) thì điều đó hẳn phải đau đớn lắm! Vì thế cứ mỗi khi cái ngày 1/4 đến, tôi lại rơm rớm nước mắt nghĩ rằng Leslie đã làm quá nhiều điều tốt đẹp cho mọi người, tôi có lẽ là một người cứng rắn, nhưng tôi rất nhớ cái cảm giác khi bên tôi có người bạn này, người mà tôi có thể thoải mái nói chuyện, người mà đã từng bảo tôi cởi giày và tất ra để đi chân trần trên lối vào gara nhà anh ấy. Anh ấy là một người vô cùng thẳng thắn và thành thật. Ngay cả khi anh la rầy người khác, anh cũng rất chân thành.

Tôi còn nhớ một lần có một diễn viên phụ đã ko làm tốt nhiệm vụ của mình. Anh ấy bám theo Leslie để xin chứ kí. Vài lần đầu Leslie đều kí cho anh ta. Cho đến một ngày khi anh chàng quên mất nhiệm vụ của mình là gì, khi tôi hô “Diễn !” thì anh chàng lại chạy đến chỗ Leslie xin chữ kí, lúc đó Leslie đã mắng anh ấy rất lâu, và chàng trai trẻ thì luôn miệng nói rằng xin lỗi. Leslie ko cảm thấy khó chịu vì anh cứ bị làm phiền mãi để xin chữ kí, mà anh khó chịu bởi vì ở đây có một tập thể hàng tá con người đang hết sức cố gắng vì mục tiêu chung, vì thế bạn cần phải tôn trọng điều đó. Đấy là lần đầu tiên tôi thấy Leslie giận. Mỗi lần tôi thấy Leslie mất bình tĩnh, nguyên nhân đều ko phải là do một điều gì đó đã ảnh hưởng tới cá nhân anh, mà là do điều đó đã ảnh hưởng tới cả tập thể. Anh ấy là một người hết sức chân thành
——–
Nguồn từ : http://lesliecheung4vn.blogspot.com/2013/12/ao-dien-vu-nhan-thai-nho-ve-truong-quoc.html
Đăng tải tại Uncategorized | Bình luận về bài viết này

大热/Đại nhiệt

eol3

大热

我扑向你 似扑向了悬崖
我要抱你 要抱到你腐坏
若未领会 铭心刻骨怎了解
爱这世界 那够爱你伟大
吻过了你 会使我更自大
愿望实现 地广天高都瓦解
凭著发肤之躯 爱火中烧
足够将破坏力炫耀
谁在煽风点火 我的高烧
铁石亦会被融掉
大热 像赤道重叠
命运 注定若离别
世界 快将有浩劫
殒石最终 碰撞磨灭
大热 越爱越狂热
妒忌 像火焰强烈
血气 铸出钢铁

Đại nhiệt

Tôi bổ nhào vào người như bổ nhào vào vách cao
Tôi múôn ôm người ôm tới khi người mục nát
Như ko tiếp thu làm sao hiểu rõ khắc cốt ghi tâm
Yêu thế giới này nào vĩ đại như yêu người
Hôn được người khiến tôi càng kiêu ngạo
Nguyện vọng đạt được, trời cao đất rộng sụp đổ
Tựa như tóc da thân thể cháy trong lửa tình
Đủ để thể hiện sức mạnh hủy diệt
Ai đang châm ngòi ly dán khiến cho tôi phát sốt
Ý chí sắt đá cũng phải lay động
Quá nóng, tựa như xích đạo trùng điệp
Vận mệnh đã đinh trước ly biệt
Thế giới sắp có tai họa lớn
Cuối cùng nham thạch va chạm vỡ nát, lãng quên
Quá nóng, càng yêu càng cuồng nhiệt
Đố kỵ giống như ngọn lửa mãnh liệt
Huyết khí, đúc được ra gang thép

Đăng tải tại Uncategorized | 2 bình luận

追 (電影版) 張國榮 電影《金枝玉葉》Zhui – Leslie Cheung

追 (電影版) 張國榮 電影《金枝玉葉》Zhui – Leslie Cheung

Đăng tải tại Uncategorized | Bình luận về bài viết này

Trương Quốc Vinh

Leslie Trương Quốc Vinh (Hoa phồn thể: 張國榮, Hoa giản thể: 张国荣, bính âm: Zhāng Guóróng, tiếng Anh: Leslie Cheung Kwok-Wing), tên thân mật: Gor Gor哥哥 – Ca Ca, (12 tháng 9, 19561 tháng 4, 2003) là một diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng của Hồng Kông. Không chỉ sở hữu một sự nghiệp âm nhạc và điện ảnh thành công rực rỡ, Trương Quốc Vinh còn được biết đến như một trong những ngôi sao được yêu thích và có ảnh hưởng nhất tại châu Á[1][2]. Năm 2005, anh được khán giả Hồng Kông bình chọn là Diễn viên được yêu thích nhất trong 100 năm lịch sử điện ảnh Trung Quốc[3]. Năm 2010, Trương Quốc Vinh là ngôi sao châu Á duy nhất có mặt trong top 5 “Global Music Icon” do CNN tổ chức bình chọn, anh đứng ở vị trí thứ ba, sau Michael JacksonThe Beatles[4].004 103955 Zhang_Guo_Rong

Đăng tải tại Uncategorized | Bình luận về bài viết này

Riêng Tư: hac phap su va bach vuong tu he liet

Đây là nội dung riêng tư. Cần phải nhập mật khẩu để xem tiếp:

Đăng tải tại Uncategorized | Nhập mật khẩu để xem bình luận.

 ≧▽≦ ≧◡≦ (^_−)−☆ ↖(^ω^)↗ ◑ω◐ OTL ♉( ̄▿ ̄)♉ ┬_┬ ლ(¯ロ¯ლ) ╮(‾▿‾)╭╮(╯_╰)╭ (╰_╯) ⊙﹏⊙ o(︶︿︶)o o(>﹏<)o Σ( ° △ °|||) ●︿● (⊙︿⊙) (⊙o⊙) O(∩_∩)O ╭(╯^╰)╮(‾-ƪ‾) ~(‾▿‾~ ) -_-凸   〒_〒 (๏̯͡๏)— —! (╬ ̄皿 ̄) (╯‵□′)╯ ︵┻━┻ ಠ_ಠ (≧∇≦)/ (*´▽*´` (~_~メ) (ღ˘⌣˘ღ) ლ(¯ロ¯ლ) ಥ_ಥ ‎

(✿◠‿◠) | (◡‿◡✿) | ❁◕ ‿ ◕❁ | ❀◕ ‿ ◕❀ | ✿◕ ‿ ◕✿ | ≥^.^≤ | ≧’◡’≦ | ≧◠◡◠≦ | ≧✯◡✯≦ | ≧◉◡◉≦ | ≧◔◡◔≦ | (°⌣°) | ٩(^‿^)۶ | (•‿•) | (>‿♥) | ♥‿♥ | ◙‿◙ | ^( ‘‿’ )^ | ^‿^ | 乂◜◬◝乂 | (▰˘◡˘▰) | ಥ_ಥ | ►_◄ | ಠ_ರೃ | ಠ╭╮ಠ | ಠ,ಥ | ໖_໖ | Ծ_Ծ | ಠ_ಠ | ●_● | (╥﹏╥) | (ு८ு

(*´∀`*)人(*´∀`*) (ノ´ヮ´)ノ*** (눈‸눈) (≧▽≦)/ ~(╯^╰)~ ≧__≦ (▰˘◡˘▰) (╯*‵□′)╯┻━┻ ╭(๑¯д¯๑)╮ (━┳━ _ ━┳━) Σ( ° △ °|||) ╮(╯▽╰)╭ ≡( ¯O¯¯)≡ ~(‾▿‾~ ) (¯▽¯)~* ≧’◡’≦ (づ ˘ ³˘)づ~♥ ♉( ̄▿ ̄)♉

 (¯﹃¯) | (‾-ƪ‾) | (⊙︿⊙) | (>﹏<) | 。゜(`Д´)゜。 | ╥﹏╥ |(▼へ▼メ)| (●´∀`)ノ♡ |(〃・・〃)| ヾ(´・ ・`。)ノ” | 【・ヘ・?】 | \(“▔□▔)/ | o(≧∇≦)o| ╮[╯▽╰]╭ | ╮( ̄▽ ̄”)╭ | Σ( ° △ °|||) | ╮(╯_╰)╭ | (⊙o⊙) | ~\(≥▽≤)/~ | ( *´▽`*)| ♉( ̄▿ ̄)♉ | (╰_╯) | ~(‾▿‾~ ) | (╯‵□′)╯︵┻━┻

Đăng trong bởi cá mèo | 5 bình luận

http://nhatthientrieudotnet.wordpress.com/2013/06/15/kha-thi-nga-ngan-on-nhu-chinh-la-ta-on-nhu/

~Ta không phải nữ nhân~

Trọng sinh chi Tô Thần đích hạnh phúc sinh hoạt-sắp hoàn

Hoàng Tử Truyền Kỳ-chờ

http://haanhcu.wordpress.com/2011/10/27/m%E1%BB%A5c-l%E1%BB%A5c-xui-x%E1%BA%BBo-chia-tay-di/

http://moclam000.wordpress.com/danmei/tia-n%E1%BA%AFng-ban-mai/ chờ

http://hoamanlau.wordpress.com/gi%E1%BB%9Bi-thi%E1%BB%87u/trcdabm/

http://karennguyen.wordpress.com/d%E1%BB%ABng-ch%E1%BA%A1y-m%E1%BA%B9-no-%C6%A1i/

http://phinguyetlau.wordpress.com/muc-luc-dam-my/huyen-he-liet/

Kẻ Mù – Người Điếc

http://shiver13.wordpress.com/2011/10/30/dm-kho%E1%BA%A3ng-cach-t%E1%BB%AB-d%E1%BA%A1-day-d%E1%BA%BFn-trai-tim-m%E1%BB%A5c-l%E1%BB%A5c/

http://chedaudo.wordpress.com/hoan/lao-tu-muon-tu-chuc/

Đăng trong bởi cá mèo | Bình luận về bài viết này

Hello world!

Welcome to WordPress.com! This is your very first post. Click the Edit link to modify or delete it, or start a new post. If you like, use this post to tell readers why you started this blog and what you plan to do with it.

Happy blogging!

Đăng tải tại Uncategorized | 1 bình luận